Và chị Cỏ buông tôi ra, giọng nghẹn ngào, Tuấn qua bên đó sống vui, ráng học, dùng thời giờ cho đúng, khi nào thật rảnh hãy viết thơ cho chị.

Tôi tức mình cho chính tôi vì những thói quen lâu ngày không sửa được. Qua đây gần nửa năm rồi mà vẫn còn chửi thề nhoi trời đất. Giận là nhiều khi có người lớn đứng gần mà mấy tiếng Đức của thời gian bụi đời cũng nhảy vô đầu câu, ngang nhiên bước vào chỗ lên giọng, nằm chình ình hớ hênh tại mỗi dấu chấm câu. Tùm lum. Có lần xắp hàng đi ăn ở nhà ăn, vì vẫn còn tức mình một thằng đen về chuyện gì đó khi nãy trong lớp, tôi hằn học kể lại cho mấy thằng bạn đồng hương ở lớp khác mà quên có một bà cô Việt Nam làm ở đây đương đứng làm việc phía trong quày. Tới chừng cảm nhận những ngôn từ “phóng khoáng” không kiểm soát được, thoát ra khỏi miệng, trở lại đập vô tai mình, tôi đỏ mặt muốn chắp cánh bay về phòng trùm kín mít luôn trong đó không cho ai thấy dạng nữa. Tội nghiệp bà cô Việt Nam nầy chỉ nhìn tôi bằng cặp mắt vừa trách móc vừa thông cảm rồi khuyên lơn mấy lời nhẹ nhàng. Tôi nói lúng búng trong miệng, cháu xin lỗi, biết nói lời nhảm nhưng mà quen miệng rồi, nói mà đâu biết mình nói…. để cháu tiếp thu từ từ. Bà nghe tôi nói, gật nhè nhẹ đầu đồng ý, múc cho nhiều đồ ăn hơn bình thường, gần ngập cả mâm. Mấy đứa xếp hàng phía sau thấy chuyện nầy chắc là lạ lùng lắm.

Tôi lại thích ăn da gà. Bao nhiêu lần đọc báo chợ, thấy cắt nghĩa da loài vật nào cũng vậy, chứa nhiều mỡ, ăn không tốt cho sức khỏe, về lâu về dài chất mỡ sẽ đọng trong máu làm nghẽn mạch, hại tim, bây giờ còn trẻ bịnh chưa xuất hiện, khi lớn tuổi thì sẽ có vấn đề. Biết chuyện nầy tôi định bụng chừa, nhưng mà gì thì gì, bữa nào có gà chiên, bao nhiêu da mấy mâm kế cận đều dồn hết về mâm tôi. Thầu ráo nạo. Tới đâu tới! Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Mấy tháng trước một tí tẹo cũng không có mà ăn, bây giờ làm sao bỏ vô thùng rác cả đống như vậy cho đành? Lòng ham hố về một thức ăn từng thèm khát lâu dài đã vô trong máu rồi, đâu dễ một sớm một chiều bỏ ngang.

Tôi lại cũng thích nhâm nhi ly cà phê đen và rít điếu thuốc ba con năm. Sáng ra ông già tôi nhận một ly phin thì tôi cũng được má pha sẵn cho một ly y chang như vậy. Có điều ổng ngang nhiên hút thuốc ngay tại bàn ăn, thở phì phào khói lên từng cụm, phà cả vô mặt má và các em gái tôi, còn tôi thì phải lén lút rít từng rít nhỏ ngắn ngoài sân sau hay trong phòng tắm. Thỉnh thoảng lắm mới có dịp tất cả mọi người cùng đi vắng, tôi được tự do rít hơi thật dài, thật sâu, ém hơi lâu trong phổi, phun ra rồi hít vô ngay lại bằng lỗ mũi. Những lúc nầy thì đã tận mạng. Đã không có cách nào mô tả được. Hút lén khoái hơn hút tự do ở sân trường hay trên đường đi-về, hoặc trong mấy cái quán cà-phê tối om nhan nhản ở đây…. Có điều tốt là tôi không ưa uống bia và không thích nghe chuyện người lớn. Tôi ghét tận mạng ba cái chuyện nói xấu người vắng mặt và mấy câu nói tục tĩu về đàn bà con gái của những tay tùng tụ chén chú ly anh.

Nhà chú tôi cuối tuần nào cũng bạn bè nhậu nhẹt ồn ào ruồi nhặng. Bia khui lốp bốp phung phí vung vãi, bia để đầy trong góc nhà bếp gọi mời nhưng tôi không hề đụng tới. Chuyện om xòm, vui nhộn của họ tôi cũng để ngoài tai luôn. Khác với những đứa bạn cùng lứa và mới qua như tôi, bia đưa bao nhiêu cũng tu, chuyện người lớn nói lúc nào cũng hóng mỏ nghiêng đầu nghe cho rõ – nghe để chép trong bụng sau đó đi kể lại với bạn bè cùng lứa – nhiều khi hứng chí còn mở miệng cười hùn, bàn góp.

Bữa hôm đó lại có tiệc, không phải cuối tuần nhưng là ngày lễ. Cũng vậy thôi. Họ nghỉ và có cớ tụ tập nhậu nhẹt la lối. Là người lớn nên họ có quyền làm những chuyện mà chính họ cấm bọn người trẻ tuổi như tôi. Ồn ào quá, tôi đang muốn xỏ áo đi ra quán cà-phê ngồi thì cửa mở, một người nữa tới. Nhìn mặt ông ta tôi bỗng rùng mình ngang. Người xấu xí, cục mịch nhưng trông quen quen, đã vậy khi mới nhìn ông ta, tôi lại cảm giác thoang thoảng bên mình một mùi hương con gái mà tôi không thể nào tả được. Tôi hít hơi thật dài. Mùi khói thuốc hăng hăng và mùi thức ăn thơm thơm kiểu Việt Nam bình thường vẫn quyện đâu đây trong không khí đã tan biến mất nhường chỗ cho một thoảng nhè nhẹ hơi hương, dìu dịu thơm của đóa hoa nhân sinh mới nở. Không thể nào là thứ dầu thơm đặc biệt. Đặc biệt cách mấy cũng là do tay phàm sản xuất. Đây là thứ hương trời, mùi tinh khiết mà chính tay tạo hóa cũng phải mất mười mấy năm mới tinh luyện được trên thân hình một đóa băng trinh.

Cảm giác nầy tôi bắt gặp lại nhiều lần mỗi khi thấy mặt ông ta. Mùi hương mất đi vài phút sau đó. Có một lần lạ lùng hơn, chuông điện thoại reo, tôi nhắc ống lên, vừa mới nghe ông ta xưng tên thì tôi đã cảm thấy mùi hương trời dễ chịu đó bay lượn trong phòng. Tôi nói với ông ta bằng giọng ngọt ngào chưa từng có. Và tôi nghe bên mũi mình hương trời lãng đãng của hàng ngàn thứ hoa thơm Diêu Trì phối hợp cùng hương mộc ngàn năm trên vùng tuyệt lãnh. Mùi lá đào gieo rắc chốn Thiên Thai, mùi mộc hương nhè nhẹ đăng đắng, mùi trầm hương phất phất ngòn ngọt quyện trong khói, mùi những thớ thịt cây giáng hương mới đốn còn tươm tinh dầu. Tất cả đều nhè nhẹ, lâng lâng vừa nâng hồn tôi lên chỗ phiêu bồng lãng đãng vừa bóp thắt tim tôi lại vì cảm giác thất vọng thấy được rằng sau vài phút nữa mùi đó sẽ không còn, bay mất hút tuyệt cùng trong không gian. Tôi ngạc nhiên thiệt tình. Ông nầy là một thứ thần linh xuống trần hay một thứ ma quỷ gì hiện hình mà có khả năng siêu phàm như vậy. Tôi thẫn thờ hàng giờ để phân tích mùi hương đã đành, tôi còn lạc ra ngoài không gian cả buổi vì bận bịu đi tìm cho mình một cách giải thích hiện tượng kỳ bí đó. Mọi giả thuyết đều không ổn. Đã đành là mùi hương, nhưng nhè nhẹ và ngòn ngọt. Cái tươi mát của buổi sáng lành lạnh phơi phới sương giăng mù và một chút móc đậu ơ hờ trên nhánh cỏ đìu hiu. Cái dịu dàng thân thiết của không gian rộng khoáng sau một cơn mưa chiều phất phới. Tôi liên tưởng đến một chút mật ong chúa đã được tinh luyện với hương thơm thiếu nữ, sấy khô rồi thổi vào trong không trung bằng luồng gió sớm của buổi sáng mồng một Tết lành lạnh heo may. Dầu sao tôi vẫn bất năng không thể nói được chính xác phẩm tính của mùi hương ảo huyền đó. Có thể là cái nhẹ nhàng của hương trời kỳ bí bao bọc một vùng không gian nhỏ nhỏ mà ông ta có khả năng làm cho nó di chuyển theo bước chân mình.

Tôi ôm trong lòng cái bí mật của mình để vừa mong mỏi ông già tôi dọn nhà ra riêng để mình không bao giờ gặp lại con người lạ lùng nầy nữa, con người đã mang cho tôi cảm giác thất vọng đặc biệt – tôi không thể nào tôi chịu được cái cảm giác khoái thích ôm ấp mình vài phút rồi sau đó là mấy giờ một tình cảm hụt hẫng vì tiếc nuối, thất vọng của một sự mất mát bao la không lường tưởng được – lại vừa mong mỏi thấy gặp ông ta để được sống trong một hương trời không dễ có, một kinh nghiệm chắc chắn sau nầy hết đời tôi cũng không thể hưởng. Vậy mà ông già tôi vẫn chưa tìm được một công việc tốt, vậy mà má tôi vẫn hằng ngày nuôi hi vọng bằng những hứa hẹn hảo huyền của vài người chung quanh về những công việc mà bà có thể được mướn trong một tương lai gần. Chúng tôi phải ở trong nhà chú để mỗi cuối tuần tôi vừa thích thú vừa đau khổ trong cảm giác về mùi thơm bí ẩn từ một người đàn ông cục mịch quá tuổi trung niên đó.

Có lần tôi bỏ thói quen của mình, lắng nghe chuyện họ trao đổi ngay từ khi ông ta mới bước vào nhà với mùi thơm đặc biệt tôi đã nói ở trên.

“Lâu quá không thấy, cả tháng rồi, bộ mới từ Việt Nam qua hả, sao coi bộ rệu rạo vậy cha nội?”

“Ở bên nầy không chứ có đi đâu đâu. Chuyện làm ăn xuống quá nên không đi lại bạn bè thường xuyên như lúc trước!”

“Cũng hết về Việt Nam như ăn cơm bữa rồi hả?”

“Tiền bạc không ngon ăn như trước nữa nên cũng hơi co vòi. Giản một chút. Để coi công chuyện ra sao rồi tính.”

“Em bỏ cho ai? Mốc sao?”

“Thì cũng ở đó chờ mình qua giũa một hai tuần cho khỏi mốc như mọi khi.”

Có nhiều tiếng cười hềnh hệch từ tất cả mọi người có mặt, kể cả ông già tôi. Tiếng cười khó chịu lỗ tai làm tôi bực mình. Tôi cố tình lắng nghe kỹ hơn phần đối thoại kế tiếp. Càng nghe họ nói chuyện thì mùi hương đặc biệt cảm nhận do mũi tôi, do lòng tôi càng từ từ phai nhạt, khói sương.

“Dường như em vừa mới bị đem từ quê lên cho Đài Loan phá rồi sang tay ông phải không? Làm nước nhì còn mới tinh ha! Hang tiên chật hẹp gợi tình, động trời nhỏ nhoi kỳ ảo, đào trinh chửa bén tay phàm bao nhiêu. Thích nhe”.

“Gì mà văn chương dữ vậy ông trời? à! Cho em ngự làm bà chủ một căn nhà mình mướn trả liền ba năm ở khu Trương Minh Giảng, sau chùa Miên. Em ở đó chờ chừng nào mình kiếm được kha khá tiền qua thì vui thôi. Nắng hạn mưa rào!”

Tôi giựt mình. Xóm Chùa Miên là chỗ tôi sống từ lúc mới đẻ tới khi qua đây. Xóm Chùa Miên là chỗ tôi gánh chịu những hẩm hiu lúc nhỏ và những ngọt ngào khi mới lớn. Ba tiếng Xóm Chùa Miên kéo sự chú ý của tôi hơn.

“Người Việt Nam lạ lùng thiệt tình, con gái người ta mà đặt tên cái điệu gì kỳ cục quá: Nguyễn thị Cỏ Thơm. Tôi phải sửa lại là Phương Thảo khi giới thiệu với người quen. Phương Thảo đi tới đâu cũng thơm tho, sang trọng, Cỏ Thơm làm sao bằng! Quê chết mẹ!”

Tôi giật mình. Ồ! Té ra ông nội có mùi hương con gái nầy là thằng cha Việt kiều “già dịch” mà chị Cỏ thường nói tới bằng một giọng buồn buồn khinh khinh bấy lâu nay. Tôi thoáng thấy ông một lần năm ngoái, khi ông ta trửng giỡn trớt nhã với chị Cỏ và chị đã biểu lộ cái bất bình bằng cử chỉ nhăn nhăn mặt. Sao mới đây mà thay đổi dữ tợn vậy, khác quá. Hom hem. Đen xấu. Trán lại rụng hói quá đáng. Đôi mắt không còn tinh anh như lúc trước, cử chỉ lại cũng chậm chạp nhiều.

Vô buồng mình, tôi đóng ập cửa lại thiệt mạnh cho đã giận.

Đã tìm ra câu đáp cho cái thai đố hóc búa quần vật tôi gần ba tháng nay. Mùi hương kia là hương thơm con gái của chị Cỏ khi ôm tôi trong ngày từ giã, em rán học, sống vui. Tội nghiệp thằng Rơm em của chị bằng tuổi em mà không được học và bây giờ không được sống nữa. Nó mất cả mấy năm nay rồi. Lội xuống vũng lượm bao ny-lông mà đạp nhằm lon sửa bò cũ. Thấy Tuấn là chị nhớ tới thằng Rơm. Nhớ quá.

Tôi biết chắc lòng mình là khi được chị ôm, tôi không mảy mai chút tư tưởng bợn nhơ nào. Cái tay dịu dàng và mát rượi chị quàng ra sau lưng tôi, tôi cũng có cảm giác đó, nhưng rất trong sạch! Cả nhục cảm êm ấm của đầu tôi khi bị ôm ấn thương yêu vào trước ngực mềm mềm và âm ấm của chị tôi vẫn cảm nhận nhưng mà là một thứ nhục cảm thật chị em và trung tính.

Vậy thì mùi thơm đặc biệt mà tôi gọi là hương trời kia từ đâu mà có? Thật tình tôi không thể giải thích nổi. Mới mười ba tuổi, tôi chưa đủ sức và chưa đủ chữ để giải mã một hiện tượng kỳ lạ như vậy bằng những từ ngữ trừu tượng. Phải bỏ qua những thắc mắc vô ích đối với lứa tuổi mình để có thể sống vui và học hành như chị Cỏ đã căn dặn trước lúc tôi lên đường.

Và từ đó mỗi lần gặp lại ông “già dịch” nầy tôi không còn nghe mùi hương khuê nữ kia nữa. Mất tuyệt, cho đến nỗi tôi ước ao một lần thôi được nghe lại cũng không có. May là mũi tôi không thế vào đó bằng cái mùi khó chịu tôi có cảm tưởng bất cứ lúc nào cũng có thể hình thành do cách ăn nói, hình thù và lối hành xử của ông ta. Có điều là từ đó tôi không còn buông tiếng chửi thề vào giữa câu nữa. Từ ngữ phóng khoáng nầy tôi chỉ sử dụng những khi thật cần thiết phải chửi cha cuộc đời mà thôi. Viết thơ thăm chị Cỏ, tôi không hề đá động gì tới chuyện mùi hương Cỏ nầy, dĩ nhiên là không có hình ảnh ông ta trong đó, dầu là một chữ.

(Port Arthur, Texas, 9-9-1995)