MỘT KHOẢNG NHỚ THƯƠNG
Nguyễn Văn Ngưu
Chiều nay ta bổng rưng rưng nhớ
Khi chân qua ngõ nắng xôn xao
Đưa tay ngắt vội chùm hoa giấy
Ngày tháng xa xưa bỗng rạt rào
Thuở đó em đôi mắt xanh lắm
Nhìn tôi và môi khe khẻ cười
Mỗi khi nắng về qua khung cửa
Hỏi tôi sao không kể chuyện xưa
Chuyện người con gái thời luân lạc
Bởi yêu người quên dứt mộng mơ
Chong đèn thao thức canh thâu vắng
Thề giữ sắt son để đợi chờ
Đã hẹn em một ngày anh sẽ về
Khi trời đem nắng nhuộm thiên thanh
Và chưa một lần tôi không quên
Vì muốn em giữ mãi mắt màu xanh
Chiền nay trong vòng hương thuốc
Tìm em người em mắt ngây thơ
Phân vân ta hỏi này em hởi
Có nhớ hay chăng câu đợi chờ